Đỗ Hồng

Trên dốc thời gian




 
Trên dốc thời gian ta khánh tận
Còn bao năm tháng để yêu nhau
Hoàng hôn ngả bóng về thơ thẩn
Trời đất mênh mang một khối sầu
 
Còn túi càn khôn tờ bạc cuối
Ta ngồi đánh cuộc với niềm vui
Qua làn sương khói mờ nhân ảnh
Chợt thấy tình ta chết ngậm ngùi
 
Ta đến ngã tư đời rẽ nhánh
Ngựa xe tiếp nối cuộc phân kỳ
Em còn nép bóng mùa thu trước
Đứng lặng nhìn đời vội vã đi ?
 
Em ném vào ta viên đá cuội
Cho lòng dâng sóng nhẹ trăm năm
Cho vầng trăng vỡ đêm tan tác
Trên đỉnh tình yêu lửa chuyển ngầm
 
Như bão bay qua miền nhiệt đới
Em đi tàn phá mảnh hồn ta
Còn đây một khối tình hoang phế
Dù đến ngàn thu vẫn thiết tha 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 15 tháng 11 năm 2014

Bình luận về Bài thơ "Trên dốc thời gian"